XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Chia Ly Là Màu Tím


Phan_6

– Lúc này anh bận lắm phải không ?

– Cũng tương đối.

– Em nghe nói anh vừa thành công một hợp đồng lớn chúc mừng anh.

– Cám ơn em.

Phương Nghi cắn môi, mắt dán chặt xuống bàn:

– Anh Minh, em kiếm anh không phải để nói chuyện xã giao, em…

Cô ngưng bặt, không đủ nghị lực nói thẳng điều mình muốn . Khắc Minh dựa người ra ghế, cười nhếch môi:

– Anh cũng nghĩ em tìm anh không phải chỉ để chúc mừng, có chuyện gì thì em cứ nói.

Phương Nghi ngước lên, như gôm hết can đảm:

– Chuyện làm ăn của anh, em không có ý kiến . Nhưng tại sao… anh không dừng lại cứ dồn ảnh vào chân tường . Anh làm vậy để làm gì chứ ?

Khắc Minh không trả lời vội . Anh từ tốn lấy điếu thuốc châm lửa, và nhìn theo làn khói, nói với giọng châm biếm:

– Ông Trung bảo em đến đây à ?

– Không, ba em không bảo gì hết . Tự em đến.

– Em bắt đầu xen vào chuyện làm ăn từ lúc nào vậy.

– Em không biết, nhưng là con trong gia đình, em không thể làm ngơ.

– Dũng cảm vậy sao ?

Phương Nghi mím môi:

– Anh muốn mỉa mai thế nào cũng được . Nhưng hãy nhìn lại mình, dồn người khác vào chân tường có ác quá không ? Tại sao anh không để anh Đông bán cho xong lô hàng đó, anh phá như vậy thì có lợi gì ?

Khắc Minh cười khảy:

– Chuyện thị trường, cạnh tranh là tất nhiên . Ai mạnh người ấy thắng.

– Nhưng anh dùng sức mạnh ép người ta không hay gì đâu – Phương Nghi kêu lên.

– Vậy em muốn gì?

Phương Nghi im lặng . Thật ra vì chịu không nổi cơn tức giận của Đông, cô muốn yêu cầu Khắc Minh buông tha cho gia đình cô . Ngày nào về nhà cũng nghe nhiếc mắng cô chịu không nổi . Nhưng bây giờ đến đây… thái độ của anh làm cô mất can đảm.

Khắc Minh nhắc lại:

– Bây giờ em muốn gì ?

– Nếu ở vị trí em anh sẽ làm gì?

Khắc Minh nhún vai:

– Không làm gì cả, chuyện của người lớn thì nên để mặc người lớn giải quyết, em đứng qua một bên.

– Nhưng nó liên quan đến em – Phương Nghi kêu lên.

– Nếu vậy thì em đến ở với mẹ em, anh đi chỗ khác.

– Anh nghĩ em bỏ mặc ba em được sao ? Ba em suy sụp lắm rồi.

– Sao em hay tự làm mình rắc rối quá vậy?

Phương Nghi lặng thinh, Khắc Minh như bực mình:

– Lúc trước em đã yên lặng rồi, bây giờ đừng gây rắc rối cho em nữa.

Anh gằng giọng:

– Đừng bắt anh phải vướng víu em, anh bực mình lắm.

Cảm thấy tự ái Phương Nghi gạt ly nước qua một bên, nghiêm mặt nhình Khắc Minh:

– Thế anh tưởng chiều nay tôi đến để xin xỏ tình cảm của anh hả không bao giờ đâu, với loài người như anh làm chuyện ấy là thừa, tôi hiểu điều đó rõ lắm.

– Loại người như thế nào – Khắc Minh lầm lì nhìn cô.

– Anh hiểu mình rõ hơn tôi chứ . Một người trong lòng lúc nào cũng đầy mưu mô đen tối bất chấp cả tình cảm ơn nghĩa, bắt chấp cả sự đau khổ của người thân . Liệu sống với anh, người ta sẽ ra sao ?

– Cô muốn nói ai vậy ? Cô hay mẹ tôi.

– Mẹ tôi chứ không phải mẹ anh, anh không thể xem mẹ tôi là mẹ anh nữa . Nếu mẹ tôi còn thương được người như anh thì đó là tình cảm mù quáng.

Mặt Khắc Minh đanh lại:

– Vậy là mục đích cô tìm tôi là để lăng mạ tôi ? Còn gì nữa không ?

Phương Nghi im lặng . Thật ra cô đâu định nói như vậy . Cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó, nhưng Khắc Minh làm cô tự ái, khi đã bị tổn thương, cô đâu còn đủ bình tĩnh để vị tha, chỉ có nói như vậy mới chạm vào cái đau của anh mà thôi.

Khắc Minh cười khảy:

– Nếu cô không phải là con ruột của mẹ tôi, thì cô sẽ lãnh hậu quả vì những gì cô nói đó.

Phương Nghi cũng nhếch môi:

– Trả thù con gái đâu phải việc làm quân tử, đúng không anh Minh ?

– Tôi bất chấp.

Phương Nghi nhìn Khắc Minh với tia mắt thù ghét . Anh cũng gườm gườm nhìn lại cô . Hai người đối chọi nhau như thù nghịch . Cuối cùng anh nhún vai:

– Rất tiếc là tự cô biến thành thù nghịch với tôi, như vậy cũng tốt.

Anh đặt tiền lên bàn rồi đứng dậy bỏ về.

Phương Nghi ngồi lặng người . Cô không thấy uất ức . Nếu như trước đây cô xem việc anh trả thù ba cô là tất nhiên thì bây giờ điều đó bỗng trở thành vô lý, đáng ghét . Cô có cảm giác mình với Khắc Minh đã xem nhau như kẻ thù . Mà cô thì không đủ bình tĩnh để xét đoán hay trả thù.

Cô đâm giận bà Liên, tại sao mẹ cô còn thương được con người độc ác như vậy chứ.

Phương Nghi đứng dậy ra về . Cô đi ra bờ sông lòng buồn rười rượi.

Cô ngồi trên phiến đá, nhìn nước nhập nhô đưới chân, rồi nhìn ra phía xa, nơi có những chiếc tàu đang đậu . Cô bỗng ước mình đi đậu . Cô bỗng ước mình đi đâu đó thật xa, sống ở đây là phải chìm nghìm trong quan hệ sóng gió, không biết chừng nào mới chấm dứt đau khổ . Bỏ đi cho rồi.

Khắc Minh ngồi một mình trong phòng bên cửa sổ, anh nhìn xuống dưới đường . Càng về khuyu con đường càng vắng lặng như ngủ . Chỉ có những ngọn đèn là thực . Những lúc thế này lòng người bỗng trở nên bình thản, trầm lặng đi. Anh cũng vậy, những dằn vặt, phẫn nộ của ban ngày bây giờ trở nên dịu đi, chỉ còn lại sự suy nghĩ phân tích.

Cũng như anh đang cố phân tích tình cảm của mình với Phương Nghi . Việc cô đến sỉ vả làm anh thấy đau khổ kỳ lạ .

Càng ghét cô, anh càng thấy khổ . Giá mà có thể hất cô ra khỏi ký ức . Anh đang cố làm điều đó, còn cô thì cứ quấy rối, không để anh được yên ổn với chính mình.

Khắc Minh vô tình nhìn lên tường, nơi treo khung ảnh của Phương Nghi . Anh chậm rãi đứng dậy, bước tới gỡ khung khiếng và nhìn cô thật lâu . Đôi mắt và nụ cười khả ái của cô đã một thời làm anh rung động khó ngủ . Bây giờ thoạt trở thành xa vời . Anh nhớ cái nhìn thù ghét và đôi môi mím chặt của cô khi bảo anh là loại người ti tiện, vô ơn… sự miệt thị của cô sao mà làm anh đau đến vậy.

“Thì ra cô ta cũng chỉ là con búp bê, chỉ có búp bê mới vô cảm trước sự bất hạnh của người khác .

Lẽ ra cô ta nên lên án cha mình và đứng ngoài xung đột . Cô ta chưa bao giờ hiểu được cái khổ của mình mà chỉ biết để ông già giật dây . Mình tưởng cô ta là loại người biết suy nghĩ . Mình đã yêu một cô gái rỗng tuếch”.

Khắc Minh quăng khung hình lên bàn . Chuông điện thoại chợt reo . Anh cầm máy lên.

– Alô, tôi nghe đây.

Không nghe trả lời, Khắc Minh nói lớn hơn:

– Tôi nghe đây.

Vẫn im lặng . Vào lúc anh bắt đầu bực mình thì giọng Phương Nghi vang lên, nhỏ nhẹ:

– Em, Nghi đây.

– Có biết mấy giờ rồi không ?

– Em biết . Anh vẫn còn thức sao ?

– Còn.

– Em muốn nói chuyện với anh.

– Nói nhanh lên.

Giọng Phương Nghi ngập ngừng:

– Thật ra hôm qua em không cố ý xúc phạm anh . Chỉ tại anh làm em tự ái, làm sao em thản nhiên được khi anh…

– Xem ba cô là kẻ thù đúng không ?

– Một phần nào thôi, thực ra em chịu không nỗi khi ngày nào anh Đông cũng kiếm chuyện quậy mà em thì có lỗi gì đâu.

Khắc Minh dịu lại, mềm lòng . Giọng nói nghèn nghẹn của cô làm anh thấy tội nghiệp.

– Đừng khóc Nghi.

– Cứ mỗi lần công ty có chuyện gì đó là anh về kiếm chuyện với em . Em biết trốn đi đâu bây giờ ?

Khắc Minh cúi đầu thở dài . Tiếng khóc của cô làm tim anh thắt lại . Nhưng anh biết làm gì bây giờ.

– Em đến sống ở nhà anh đi Nghi . Ở đây em còn có mẹ, anh sẽ tìm chỗ khác . Sống mà cứ bị dằn vặt hoài em chịu sao nỗi.

– Em không bỏ ba được . Lúc này ba hay bịnh và cần em, thà để anh Đông mắng em, chứ ảnh gây với ba thì tội ba lắm, không có em ba còn khổ hơn nữa.

Khắc Minh không trả lời, anh đấm mạnh tay xuống bàn, tưởng mình có thể nổi điên vì tình cảm mâu thuẩn . Đáng lẽ phải im đi thì Phương Nghi lại khóc.

– Em không ngờ ba xuống dốc như vậy, nhiều khi ba bảo tại ba mà em khổ, và ba…

– Đủ rồi, đừng nói nữa tôi không muốn nghe.

Khắc Minh chợt quát lên và quăng máy xuống bàn, anh thở hắt ra như muốn trút đi nỗi bực mình đè nặng trong lòng.

Lại Phương Nghi . Lúc nào cô cũng làm khổ anh . Không thể để tình trạng này kéo dài được nữa . Không thể để ông ta núp bóng Phương Nghi tìm sự yên ổn .

Tội lỗi ông ấy gây ra thì ông ấy phải gánh chịu, anh sẽ trừng phạt và trừng phạt đến cùng . Anh đã chấp nhận mất Phương Nghi thì không lý do gì để nó lung lạc mình . Nhất là trong giai đoạn này . Đông cạnh tranh ráo riết với công ty anh, đây là sự sống còn của hai người chứ không phải là chuyện giành giựt một hay hai hợp đồng nữa.

Khi chọn vào làm ở công ty ông Dương anh đã cố ý muốn đối đầu với ông Trung, thì bây giờ không lý do gì anh phải chùn bước . một là ông ta sống, hai là anh và công ty Hiệp Hoa sống . Ông ta không thể đem Phương Nghi ra làm lá chấn mãi được.

Khắc Minh cầm máy lên gọi cho Phương Nghi . Vừa nghe tiếng cô anh đã nói ngay:

– Nghe đây Nghi, đây là lần cuối tôi nói chuyện với cô, từ đây về sau tôi không muốn nhắc lại nữa . Quan hệ chúng ta tôi đã xác định rồi, và sẽ không thay đổi . Nếu cảm thấy sống với Đông không nỗi cô cứ tới sống ở nhà tôi . Tôi sẽ tự rút lui . Còn thì đừng bao giờ cô gọi điện hay tìm tôi để nói về ba cô nữa . Hiểu chứ?

– Hiểu rồi cám ơn anh nhắc nhở . Tiếc là em mất công đổ nước trên chiếc lá khoai.

Cúp một tiếng, cô gác máy . Khắc Minh nhún vai đứng yên . Trong anh là cảm giác nhẹ nhàng vì biết mình sẽ không bị quấy rầy . Nhưng ở một góc trái tim, anh cảm thấy điều gì đó gần như là ray rứt.

Sáng hôm sau vào công ty, Anh nhật điện thoại của Đông . Vừa nghe giọng anh, Đông đã nổ ngay:

– Minh, mày hã trả lời cho tao biết . Có phải mày đã bán tin cho ông Dũng là tao đang tồn tại mấy lô hàng dỏm và sẽ giao cho ổng không ? Có cần thì mày nhận đi, đừng chối hèn lắm.

Khắc Minh cười khan:

– Anh tưởng tôi sẽ chối hả, không đâu, tôi đã làm thì sẽ nhận, chứ không hèn nhát trốn tránh . Thế anh có ý kiến gì không ?

Tiếng Đông gầm lên:

– Mày là thằng khốn nạn, thằng đểu . Khi mày còn tay trắng ai đã cất nhắc mày . Ai đã đối xử tình nghĩa với mày . Và còn em gái tao nữa . Nó đã đối xử với mày thế nào ? Tại sao bây giờ mày trở mặt vậy.

Khắc Minh thản nhiên:

– Đông này anh trách móc nhau làm gì ? Hãy đem cái đầu của anh ra tính toán làm ăn thì hay hơn.

– Đồ súc sinh, tao sẽ thanh toán giang hồ với mày.

– Bình tĩnh đi anh Đông, Anh mua bán thì tôi cũng mua bán . Hàng ai tốt thì người đó thắng . Nếu ông Dũng từ chối hợp đồng với anh thì hãy đem trí thông minh của anh ra mà thuyết phục – Khắc Minh dừng lại nói giọng giễu cợt chắc cái đầu của anh cũng còn ít chất xám, chứ không phải toàn những ý nghĩ đen tối . Đúng không anh Đông ?

– Thằng khốn nạn!

– Có thể, nhưng cũng chỉ bằng phân nửa anh thôi . Anh là đàn ông, là người anh mà cứ đi ăn thua đủ với em gái mình . Thế ai khốn nạn hơn hả ? Nếu quân tử một chút thì anh buông tha cho Phương Nghi đi, đừng kiếm chuyện với cổ nữa.

– Chuyện riêng của tao, đừng có dính vào.

– Thế hả ? Vậy thì thôi nhé.

Khắc Minh bỏ máy xuống . Nhưng phút sau chuông lại reo lên, anh cầm ống nghe:

– Minh, tao cảnh cáo, nếu mày còn giành giật khách hàng của tao, mày sẽ lãnh hậu quả thê thảm . Nghe rõ chưa ?

– Vâng, xin mời . Nếu anh muốn tôi sẽ cho anh sạt nghiệp.

Khắc Minh lạnh lùng trả lời, rồi gác máy . Đôi mắt anh long lên một vẻ khinh bỉ ngạo mạng . Nếu Đông làm điều đó thì nó sẽ hiểu thế nào là hậu quả, sẽ còn nặng nề hơn sự hăm dọa của nó nhiều.

Đông không nhạy cảm để nhận ra rằng Khắc Minh luôn đánh đúng yếu điểm của anh . Đó là cách làm ăn gian dối, và Khắc Minh đã đi trước một bước, trước khi khách hàng nhận ra điều đó . Anh liên tiếp giật hợp đồng trên tay Đông . Và ông Trung bị tồn tại lô máy lạnh không bán được, đã không đủ vốn để xoay trở . Càng ngày ông càng mất khách hàng . Ông lúng túng trước những cuộc tấn công quá minh bạch của Khắc Minh đành buông xuôi.

Và Ngọc Thanh, bất cứ sơ hở nào của công ty Liên Cương đều bị cô kể lại cho Khắc Minh . Cô đã giúp anh lương thượng tin đáng kể.

Một tháng sau khi gọi điện hăm dọa Khắc Minh, Đông đã ra tay, ngày trước cổng nhà anh.

Buổi tối Khắc Minh đi gặp một người bạn, anh về nhà khi đã chếnh choáng saỵ Trên con đường vắng hun hút không một bóng người, có hai người thanh niên đứng dước gốc me ngoài đường . Khi Khắc Minh ngừng xe, anh giơ tay bấm chuông thì một tên đã nhanh nhẹn gạt tay anh ra, Khắc Minh quay phát lại trước khi anh chưa kịp hỏi đã bị một cú đấm như trời giáng vào mặt .

Anh còn đang loáng choáng, một tên đã túm áo anh.

– Đây là đồn cảnh cáo, nhớ đừng xỏ mũi vào chuyện làm ăn của người khác nghe chưa?

Khắc Minh gạt tay hắn ra:

– Anh là người của nhà ông Đông phải không ? Khoan ra tay, về nhắn lại với anh ta bỏ cái trò này đi . Đừng làm tôi nổi giận . Coi chừng anh ta không giữ được mạng mình đó . Buông ra, và về đi.

Tên đó nghe Khắc Minh nói cũng thấy hoang mang . Cử chỉ của hắn làm Khắc Minh hiểu ngay nó không phải là tên đánh thuê chuyên nghiệp . Anh định trấn áp hắn thì tên thứ hai đã trừng mắt nhìn anh.

– Câm cái họng mày lại . Tao cảnh cáo, nếu mày còn tấn công anh Đông . Chính tao sẽ thí mạng với mày . Công ty anh Đông tan rã thì tao cũng thất nghiệp, tao ăn thua đủ với mày tới cùng hiểu chưa thằng nhỏ.

Nói xong hắn ra hiệu cho tên kia . Cả hai cùng đì Khắc Minh vào cột tường nện tới tấp . Khắc Minh cũng đánh trả lại, anh không nén được một câu hăm dọa:

– Tụi mày đã muốn vậy thì tao cũng sẽ cho tụi mày chết cả đám . Hãy chống mắt mà nhìn ông chủ của mày vỡ nợ.

– Thằng chó!

Một tên rút dao đâm vào ngực Khắc Minh, anh né người, lưỡi dao trượt qua vai anh, máu tuôn ra ướt chiếc sơ mi . Vào lúc Khắc Minh té qụy xuống thì giọng con gái hét lên lanh lảnh.

– Quang, tôi nhận ra anh rồi . Anh có buông anh Minh ra không ? Tôi gọi công an bây giờ đây.

Rồi cô hét lên.

– Bớ người ta, ăn cướp . Giết người!

Hai tên vột vứt con dao xuống cống, lên xe vụt chạy nhanh . Ngọc Thanh chạy lại chỗ Khắc Minh, cúi xuống xem xét . Thấy máu đổ cả áo, cô hoa mắt thét lên đầy hãi hùng rồi nhào tới bấm chuông nhà Khắc Minh như điên.

Bà Liên trong nhà vội chạy ra . Những nhà lân cận cũng mở cửa . Người ta lao xao vì kinh hoàng.

Chương 6

Một lát sau xe cấp cứu tới . Con đường vắng lặng như náo loạn bởi tiếng còi ghê rợn.

Bà Liên và Ngọc Thanh ngồi ở ngoài hành lang trước phòng cấp cứu . Vẻ mặt còn chưa hết nỗi hãi hùng . Cả hai thức suốt đêm chờ kết quả . Cuối cùng lúc ba giờ khuya, cô y tá báo cho Ngọc Thanh biết anh đã tỉnh . Rất may là những vết đâm không trúng tim.

Bà Liên nhìn Ngọc Thanh dịu dàng.

– Vậy là nó đã qua khỏi rồi, cháu về nghĩ đi, một mình bác ở đây được rồi

– Dạ thôi, con không mệt đâu . Chờ xem ảnh ra sao con mới yên tâm bác à.

– Cháu làm chung với thằng Minh hả ?

– Dạ, đó là trước đây kìa . Bây giờ con vẫn làm chỗ cũ.

– Làm ở công ty ông Trung à ?

– Dạ, cháu làm thư ký cho công ty.

– Vậy à ? Chậc, iph không có cháu không biết nó ra sao . Chắc chết với tụi nó quá

May là tối nay con đến tìm ảnh . Tụi nó là tay chân của ông Trung đó bác . Bác thưa đi, con làm chứng cho.

– Ờ, để thằng Minh khỏe lại rồi tính.

Ngọc Thanh muốn tranh thủ tình cảm của bà Liên, cô nói như khoe:

– Tại ông Trung làm ăn thua anh Minh nên ổng tức đó . Con thì bênh vực anh Minh tối đa, chuyện gì trong công ty con cũng nói với ảnh hết.

– Vậy hả ? vậy ra cháu thân với Khắc Minh quá . Có được người tốt với nó bác cũng mừng.

Bà Liên nói một cách lơ đễnh, tâm trí hãy còn bối rối vì lo lắng . Nhưng với Ngọc Thanh, những lời nói nó là như chiếc cầu đưa cô đến gần bà hơn . Đó là những hy vọng về tình cảm gắn bó với Khắc Minh . Ý nghĩa đó làm cô sung sướng quên cả mệt nhọc.

Ngọc Thanh ở lại bệnh viện suốt ngày hôm đó . Buổi tối khi bà Liên đến thay cô mới ra về.

Và những ngày kế tiếp, cô hầu như nghĩ làm để túc trực bên anh.

Khắc Minh đã bắt đầu hồi phục, những vết thương không làm anh đau nhức nữa . Anh chỉ muốn ra viện nhanh chóng để giải quyết chuyện của công ty . Giờ thì không còn gì ngăn anh trừng phạt ông Trung nữa . Một là anh, hai là ông ta phải sạt nghiệp . Đông đã đi đến manh giới cuối cùng rồi.

Chiều nay thứ bảy, bà Liên bận công chuyện . Chỉ có Ngọc Thanh ở lại với anh . Cô ngồi cạnh giường cần mẫn gọt cam cho anh . Anh ngồi tựa thành giường nhìn theo con dao trên tay cô cười dịu dàng.

– Tự nhiên Thanh phải làm người nuôi bệnh phiền Thanh quá.

– Nhưng em thích như vậy . Được lo cho anh là em vui rồi.

Khắc Minh khẽ lắc đầu:

– Nhưng Trung còn phải đi làm . Lỡ hôm nay thôi, ngày mai đừng vào nữa nghe Thanh, cực lắm.

– Em không thấy vậy là cực, ngược lại là… anh không biết lúc này em sung sướng ra sao đâu.

Cô âu yếm đưa múi cam lên tận miệng anh . Khắc Minh vội cầm lấy múi cam . Bàn tay anh chạm vào tay cô . Ngọc Thanh để yên, cô muốn sự va chạm kéo dài hơn thế nữa.

Không ngăn được cô nhìn anh âu yếm.

– Ngọt không anh?

– Ngọt.

– Anh ăn nữa nghe.

– Thanh làm tôi thấy mình giống em bé quá.

– Anh không thích à ?

Khắc Minh vỗ nhẹ tay cô:

– Ai lại không thích mình được chăm sóc chiều chuộng . Nhưng bắt Thanh phục vụ hoài tôi thấy phiền quá.

– Em đã nói rồi, lo cho anh là em sung sướng lắm.

Cố ý để Khắc Minh suy nghĩ lời nói của mình, cô nhìn anh một cách ý nghĩa, rồi đứng lên gom vỏ cam đi ra ngoài.

Bỏ cam vào sọt rác, cô đứng phân vân một lát, rồi đi ra cổng mua báo cho anh.

Ngọc Thanh vừa rời phòng một lát thì Phương Nghi đi vào . Cô đứng ở cửa ngập ngừng, rồi mạnh dạn bước vào phòng.

Khắc Minh vẫn ngồi yên, lặng lẽ nhìn cô . Phương Nghi đứng ở chân giường khẽ cắn môi.

– Nếu anh không muốn tiếp em thì em sẽ về . Em đến thăm anh với tư cách một người bạn, và sẽ không nhắc đến…

– Ngồi chơi – Khắc Minh chỉ chiếc ghế.

Phương Nghi bước đến phía đầu giường, lấy chiếc ly cắm hoa vào đấy, rồi vẫn đứng yên nhìn anh.

– Anh hết đau chưa?

– Đỡ nhiều rồi.

Không hiểu tại sao mẹ không cho em biết, mọi người không ai nói với em . Nếu lúc sáng không gặp anh Thi thì em cũng không biết.

– Chắc mẹ không muốn em buồn.

– Nhưng tại sao ra nông nỗi này vậy anh Minh ? Và tại sao họ lại đánh anh ?

Khắc Minh nhún vai không trả lời . Phương Nghi buồn buồn:

– Em không đủ tư cách biết chuyện riêng của anh phải không ?

– Có biết cũng chẳng ích gì.

Cách trả lời của anh làm cô muốn bỏ về cho rồi .

Cô không chịu nổi thái độ xa cách như vậy . Nhưng dù sao Khắc Minh đang bị thương . Cô thương anh quá nên thấy xót như chính mình bị đau . không tự tay chăm sóc cho anh cô cũng thấy buồn lắm rồi . Khắc Minh có lạnh nhạt như thế nào cô cũng chịu.

Phương Nghi hỏi khẽ:

– Mấy ngày nay một mình mẹ lo cho anh thôi à ? Làm sao mẹ xoay sở kịp.

– Cũng có người lo, không sao ?

– Ai vậy anh Minh ?

Phương Nghi hỏi và ngước lên, lúc ấy Ngọc Thanh cũng đang đi vào, trên tay cô là một xấp báo . Thấy Ngọc Thanh, mặt Phương Nghi tái đi, tim cô đập loạn trong ngực . Cô mở mắt lớn nhìn.

Ngọc Thanh cũng khựng lại khi thấy Phương Nghi . Rồi bằng vẻ khiêu khích, cô ngồi ngay xuống cạnh giường, cười tươi tỉnh và nói với giọng chủ nhà.

– Phương Nghi tới lúc nào vậy , ngồi chơi.

Cổ họng Phương Nghi tắc nghẹn . Cô nhìn Khắc Minh như dò hỏi . Nhưng anh không có thái độ muốn giải thích . Cô chưa biết nói gì thì Ngọc Thanh đã đẩy ghế về phía cô:

– Ngồi chơi đi Nghi

Quay qua nhìn Khắc Minh, cô nói ngọt ngào:

– Anh đói chưa, em về lấy cơm nha.

Khắc Minh lắc đầu:

– Không đói, Thanh cứ ngồi chơi.

Nghĩ rằng đó là cách đuổi khéo mình . Phương Nghi có cảm giác như đất sụp đưới chân . Mặt cô đỏ bừng vì cảm giác bẽ bàng xấu hổ . Cô mỉm cười:

– Em xin phép về, chào anh chị.

Cô khoát giỏ lên vai, không đợi nghe trả lời, cô đi như chạy ra hành lang . Xuống đến chân cầu thang cô đứng lại, gục đầu vào thành lan cang, cô khóc nức nở.

Một vài người đi ngang nhìn Phương Nghi tò mò, nhưng cô không thấy . Lúc ấy bà Liên cũng vừa đi tới, trên tay là giỏ thức ăn cho Khắc Minh . Thấy Phương Nghi đứng khóc, bà đã đoán ngay chuyện gì . Bà thở dài, cố dằn nỗi khổ tâm đến đứng trước mặt cô.

– Nghi nè, chuyện gì vậy con nói mẹ nghe coi.

Phương Nghi ngẩng lên, mắt nhòe nhoẹt vì nước mắt . Cô nói giữa tiếng nấc:

– Con gặp chị Thanh trên đó rồi . Như vậy là sao hả mẹ ? Nhìn cách chị săn sóc anh Minh, con hiểu hai người đã thân nhau . Sao mẹ không cho con biết, sao mẹ giấu con.

Bà Liên cố mỉm cười:

– Con tưởng tượng chuyện gì vậy ? Bạn bè tới thăm là chuyện thường . Con Thanh là bạn cũ của thằng Minh, con cũng biết rồi mà.

– Nhưng không phải là bạn bình thường . Chị Thanh có tình ý với anh Minh lâu rồi, và bây giờ… con biết chuyện nhiều hơn mẹ tưởng, mẹ đừng giấu con nữa mà.

Nói xong cô lại khóc, bà Liên khổ đến nát lòng nhưng không thể nói gì với Phương Nghi . Ngay từ đầu, cử chỉ quan tâm quá mức của Ngọc Thanh đã làm bà nghi ngờ . Bà không thể cản mối quan hệ của cô với Khắc Minh được, và chỉ có thể làm ngơ như không biết gì . Bà cô giấu Phương Nghi vì sợ cô buồn, vậy mà cuối cùng cô cũng biết.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .